Lại về nhà bác ôn thi.Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Tôi muốn gặp ông cụ.Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
