Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.Mất thương hiệu hơi bị phiền.Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.