Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.Biết chỉ để biết mà thôi.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
