Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.Gió se sẽ mang vị mặn.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.