Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Nhưng họ không cũ lắm.Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.Tôi kém nhất khoản này.Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.Tôi có làm gì ám muội đâu.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
