Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Không chắc tại số phận.Nhưng không phải là tất cả.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.Không phải điệu cười chua chát.