Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách mời.Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh.Khán giả thấy tôi đột nhiên biến mất.Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc.Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng.Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi.Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó.Tuy không điều khiển được nó nhưng chúng tôi đã bình tĩnh chiến đấu với nó.